Từ khi tôi sanh ra mẹ thì mất năm tôi 3 tuổi.cha tôi thì bỏ nhà đi,mặc cho tôi khóc cha vẫn bỏ đi.tôi sống với ông nội và mấy cô chú.1 thời gian sau nội tôi mất thì cha tôi quay về.tôi sống với cha và cha tôi cưới mẹ kế và sanh ra 1 bé gái.mỗi ngày bà bắt tôi đi mò cua.bắt ốc về ăn.làm việc nhà.đi xách nước thuê cho người ta được có mấy ngàn à.đem về bà ấy lấy hết.suốt ngày cha tôi đi làm từ sớm đến khuya mới về.ở nhà tôi bị đánh suốt.lúc đó tôi 10 tuổi tôi thích tóc dài lắm.nên khi tôi để tóc dài thì bị mẹ kế đánh đập.nên vì quá yêu để tóc dài nên có đòn roi tôi cũng mặc kệ,mẹ ghét tôi đi lấy miễng dừa khô nữa trái ngta nạo bỏ chỉ còn vỏ lấy đem về úp lên đầu tôi để hớt tóc cho tôi.khi hớt xong đầu tóc tôi nhìn rất xấu xí lắm.đi đâu cũng bị ngta cười chê.tôi buồn lắm khi sống cảnh mẹ ghẻ ăn hiếp con chồng,tôi uống thuốt trừ sâu tự giận.muốn chết đi cho thoát cảnh khổ đau này.nhưng tôi đã không chết được.tôi được ngta cứu.họ hàng cô bác ai nhìn thấy tôi cũng khóc khi mỗi lần đi thăm tôi.ba tôi hỏi có phải mẹ ăn hiếp tôi không.tôi trả lời là không,tôi nói tôi nhớ mẹ tôi.dù mẹ kế có độc ác với tôi thế nào tôi cũng hề giận và oán trách.mà tôi lại thấy thương mẹ.tôi cũng mún được làm mẹ vui.nhưng sau cái đó khó quá.mẹ cứ hay giận tôi.đánh tôi làm tôi buồn lắm.khi tôi ra viện về nhà khi không có cha ở nhà thì tôi vẫn bị đánh như mọi khi.cho đến khi tôi 14 tuổi.tôi đi học gửi xe đạp khi tan trường về thì không thấy xe đâu hết.tôi khóc rất nhiều.tôi sợ về nhà mẹ biết được sẽ đánh tôi chết luôn.lúc đó tôi có suy nghĩ.bây giờ có 2 con đường tôi lựa chọn.1 là chết.2 là ra đi. tôi đã chọn con đường ra đi.tôi bán đeo bông tai được 150 ngàn.tôi đón xe lôi đi ra bến xe cần thơ mua vé xe đi sài gòn.ngta ai cũng nói tôi còn nhỏ mà lên sg 1 mình sẽ ngta bắt cóc bán tôi mỗ lấy tim tôi.tôi nghe cũng sợ lắm.nhưng bít phải làm sao bây giờ.tôi không thể quay về nhà được vì sợ bị đánh.khi ra bến xe tôi mua vé xe sg và chuẫn bị lên sg.tôi suy nghĩ rất nhiều và trong lòng nhiều lo sợ lắm vì chưa bao giờ được đi xa bao giờ.chắc lần này đi sẽ rất lâu lắm tôi mới về lại quê nhà.tôi ra đi mang biết bao nhiều niềm tâm sự nhưng không biết nói cùng ai nỗi niềm riêng của tôi.tôi khóc rất nhiều tôi tự nói với lòng mình phải cứng rắn lên.không 1 ai lớn lên mà ko phải xa nhà.xa mẹ cha.mình phải cố gắng tự lo cho bản thân.cha mẹ mình đâu thể nuôi mình suốt đời được. khi tôi lên tới sg đường phố rất rộng lớn.đông người khác hẳn hơn ở 1 miền quê nghèo nhỏ bé của mình.tôi lang thang không biết đi về đâu nữa khi ko có 1 người thân..tôi đi 1 quán nét lên mạng chát và chát dc với 1 anh.tôi kể về hoàn cảnh của mình.anh ta nói giúp tôi kiếm việc làm.tôi rất mừng lắm.anh ta cho tôi địa chỉ và sdt bảo tôi bắt xe đến cầu sài gòn gọi dt anh ấy ra đón.dù không biết mặt anh ấy nhưng tôi vẫn đi xe bus đến nơi gặp anh.khi đến gặp anh.anh mặc quần rin.áo thun và tóc của anh để dài nữa.anh ấy bắt xe ôm dẫn tôi đi kiếm chổ thuê cho tôi ngủ rùi sáng mai dẫn tôi kiếm việc làm.ko 1 nơi nào nhận tôi vì tôi không có giấy chứng minh và tôi mới 15 tuổi.chưa đủ tuổi nữa.đi khắp nơi cuối cùng mới tìm được phòng trọ anh ta dùng chứng minh anh ấy bảo lãnh thuê phòng cho tôi.anh ta cũng vào ngủ cùng tôi.đêm đó trời mưa nhiều lắm.anh ta đã lấy đi sự trong trắng của tôi.người tôi đau nhức lắm.nhưng vẫn cố gắng.sáng hôm sau anh ta dẫn tôi đi kiếm việc làm.tìm khắp nơi thì cuối cùng tìm được 1 quán thỏ 15 món ở đường trần não quận 2.nhận tôi làm.lúc đó tôi vui lắm.anh nói với tôi cố gắng làm nha cô bé.rùi anh ra về.tôi làm ở đó ai cũng thương tôi cả.tôi không có quần áo họ mua cho tôi.ngày ngày tôi làm công việc là rữa chén.tuy vất vả nhưng tối ngủ lại ngon giấc nữa.ngày ngày tôi đã yêu anh rất nhiều.tôi có mơ ước sẽ cố gắng làm để dành nhiều tiền mua nhẫn cưới và ước mơ sẽ nên vợ chồng cùng anh.sẽ lo cho tương lai..tôi vẫn yêu vẫn mơ ước về anh rất nhiều.luôn mong đợi anh.kể từ khi anh đưa tôi kiếm việc làm.anh không hề đến thăm tôi nữa.tôi điện thoại thì anh ta không bắt máy.tôi gọi hoài có 1 lần mẹ anh ấy bắt máy hỏi tôi là ai.tôi nói là bạn gái anh ấy.mẹ anh ấy nói với tôi là anh ấy đã có vợ con rùi.kêu tôi đừng dt làm phiền nữa.khi tôi nghe câu đó tôi khóc rất nhiều.thất vọng rất nhiều.tôi về làm mà như người mất hồn,thời gian trôi qua nhanh lúc nào tôi cũng không hay.tôi vẫn ước mơ ,vẫn yêu anh dù biết đó sẽ không bao giờ đến với tôi.khi tôi chỉ là cô bé 15 tuổi.lại nghèo nữa.làm sao ngta yêu tôi.tôi vẫn dt cho anh nhưng sdt đó anh ta ko còn xài nữa mà đưa cho bạn anh ấy xài.bạn anh ấy nói anh ấy đi về quê ở bình định rùi không còn ở sg nữa.năm đó là 2006 ngoài trung mưa bảo nhiều lắm.người dân bị thiên tai rất nhiều và được thời sự VTV cập nhật hằng ngày.lúc đó tôi rất lo cho anh và thương về miền trung nhiều lắm.tôi đã bỏ việc làm đi xe từ sg ra tận miền trung tìm anh.quê anh xa thật.đường núi hiễm trở nữa.trời lại lạnh nữa.đi cả 1 từ sáng sớm đến tối mới tới bình định về quê anh.nhưng tôi thật khờ dại đi lang thang tìm anh.biết nhà anh ở đâu mà tìm.gọi cho bạn anh ấy thì bạn anh ấy cúp máy.tôi buồn lắm.tôi đành mua vé xe về sg lại.tôi nói với lòng.có thể lần đi ra nơi xa xôi quê anh lần này là lần đầu và cũng là lần cuối có thể sẽ lâu lắm mới ra lại quê anh.dù 10 năm 20 năm hay mãi mãi đi nữa.nếu anh có đi ngang con đường kỉ niệm lần đầu của 2 đứa mình xin anh đừng quên tôi.1 cô bé khờ dại đã trao anh tấc 10 năm hay là mãi mãi đi nữa nếu 1 ngày tôi đi ngang con đường xưa cùng anh mà giờ chỉ còn 1 mình tôi.tôi sẽ khóc rất nhiều.kêu to lên thật nhiều.tôi nói với lòng mình.bây giờ tôi đau thật nhiều về anh.yêu anh thật nhiều.khóc thật nhiều vì tôi sợ 1 ngày nào đó thời gian sẽ phôi phai đi tôi sợ sẽ quên anh đi.nên tôi cố gắng chấp nhận khổ và đau vì yêu anh.dù sau này không còn có anh trên đường đời cùng tôi. khi tôi về sg tôi đi lang thang vì đã nghĩ làm chổ cũ.tôi không biết sẽ đi đâu nữa.sương khuya rơi xuống đôi vai gầy nhỏ bé của tôi làm tôi đau nhói trong tim nhiều lắm tôi lang thang khắp nơi phải làm đủ thứ nghề để kiếm sống.bán vé số.rủa chén.lụm bao nilon.khắp cả phố phường sg này điều có bước chân tôi. mới đó mà đã 5 năm trôi qua nhanh thật.cuộc sống của tôi giờ đã tốt hơn xưa.tôi đã làm ở xí nghiệp may.tôi thuê nhà trọ ở.tôi không còn phải chịu cảnh đi lang thang đường phố.cơm ăn ko còn như xưa bữa đói.bữa no nữa.5 năm qua không có cái tết nào tôi vui cả.nhìn ngta có bạn.có đôi có gia đình.còn tôi 1 mình thui thủi trong căn nhà trọ quạnh quẽ.dù 5 năm qua tôi cũng có trải qua mối tình nhưng điều không thành.vì ngta lớn tuổi hơn tôi rất nhiều cũng như anh vậy.cũng có vợ con hết rùi,tôi lại 1 lần vấp ngã bị ngta nói dối.yêu tôi.sẽ cưới tôi.chưa hề có vợ con.khi chiếm được tôi rùi và biết tôi đã không còn con gái nữa thì người ta quay lưng đi bỏ mặt tôi sống chết ra sau.tôi đồng ý rằng tôi cũng có yêu ngta.nhưng tình yêu của tôi dành cho anh lúc nào cũng nhiều hơn.5 năm qua tôi cứ tưởng tôi đã quên anh.nhưng tôi không thể quên được anh.cả cuộc đời tôi đã trao hết về anh rùi làm sao tôi quên được.năm nay tôi đã 20 tuổi rùi.vậy là tôi đã lớn đã trở thành thiếu nữ,nhưng tôi không như bao cô gái khác cái tuổi đang xanh tươi.còn tôi giờ như là 1 bông hoa bị ngta lấy đi sự trong trắng.hương thơm của 1 bông hoa thì bông hoa đó đã phai tàn rùi.đâu còn hương sắc rực rỡ như những bông hoa xinh kia.cái tên nguyễn thành danh của anh.sdt của anh đến giờ tôi vẫn còn nhớ rất rỏ.nhớ mái tóc của anh để dài như con gái vậy,tôi không quên được anh.anh danh ơi.dù sau nay thế nào tôi vẫn nhớ về anh.yêu anh.du tôi ko bít rằng cuộc đời sau này của tôi sẽ ra sau nữa.nhưng trong tôi vẫn luôn ấp ủ mối tình đầu của tôi với anh.dù đó chỉ là ảo tưởng tôi lúc nào cũng cầu chúc cho anh hạnh phúc bên gia đình bé nhỏ của anh.bên người vợ thân yêu của anh.cái tết này là cái tết thứ 6 tôi sẽ 1 mình ở sg như mọi năm,năm nay tui vẫn thui thủi 1 mình trong căn phòng vắng chỉ có mình tôi.vẫn luôn nhớ anh và yêu anh thật nhiều.tôi sẽ cố gắng sống tốt và tin rằng sau này sẽ có 1 tấm chồng tốt nữa phải không anh. Sung sướng nào bằng khi được mặc chiếc áo cô dâu sánh bước bên chồng người cho tôi hạnh phúc. Nghề nghiệp sẽ cho tôi niềm vui trong cuộc sống bao ánh đèn đêm sài gòn kết chặt máu tim tôi ngàn tiếng cười vui của mọi người là hơi thở của tôi -Ai ơi tạo hóa xoay dần,đời tôi như thế xin đừng mĩa mai. thối đời như áng mây bay,gửi vào cát bụi.trả về hư vô
Chuyện đời tôi bây giờ buồn lắm bạn ơi! Tôi có người yêu si tiền hơn si tình. Em mơ nào nhà, nào xe, em mơ dệt mộng trời xa. Đêm đêm áo lụa mơ thành bà hoàng thời nay. Người tôi yêu dứt tình đành bỏ đi xa. Đem cả tình tôi rao bán giữa chợ đời. Không yêu mà đành lòng sao, em đi làm vợ người ta. Tham phú phụ bần, ôi tình mình sao bạc như vôi. Người ơi chữ tình em đổi trắng thành đen. Bao năm tình nghĩa phai màu trôi theo con nước qua cầu. Người ơi chữ tiền mua hạnh phúc được sao ? Thời nay tình nghĩa đâu cần, sao em đành lòng quá phũ phàng. Ngày xưa kia ai cũng nói mình đẹp đôi. Cứ ngỡ ngày sau hai đứa thành vợ chồng. Nhưng nay tình đời đổi thay, em mang chữ tiền đi xa. Còn tôi ở lại với chữ tình nghe sao đắng cay. ... Nhưng nay tình đời đổi thay, em mang chữ tiền đi xa. Còn tôi ở lại với chữ tình nghe sao đắng cay. Nhưng nay tình đời đổi thay, em mang chữ tiền đi xa. Còn tôi ở lại với chữ tình nghe sao đắng cay. Nhưng nay tình đời đổi thay, em mang chữ tiền đi xa. Còn tôi ở lại với chữ tình nghe sao đắng cay.